Liệu mùi hương có ký ức của riêng nó không?

Nhiều năm trước, có người từng tặng cho tôi một chai nước hoa. Đó là mùi hương tôi yêu thích nhất trên da thịt người đó. Trước khi đi du học, người đó nhờ tôi “giữ gìn mùi hương của chúng mình”. Thỉnh thoảng tôi lại mặc hương nước hoa đó, không phải vì nó thơm hay phù hợp với mình, mà vì nó làm tôi có cảm giác như đang được ôm ấp bởi người tôi thương. Nhiều lần thỉnh thoảng như vậy, chai nước hoa đã vơi, tôi với người ấy cũng đã xa nhau. Tôi cố tìm mua một chai nước hoa tương tự trước khi nó dừng sản xuất. Mỗi khi mở tủ và vô tình nhìn thấy chai nước hoa còn nguyên seal đó, tôi tưởng như có thể thoáng ngửi thấy mùi hương làm lòng mình quặn thắt, dù nó vẫn đang bị phong kín. Tôi cất chai nước hoa vào hộp quà cũ cùng mảnh giấy note. Ngay khi tôi gõ những dòng này, tôi biết nó sẽ luôn cựa quậy trong trí nhớ của mình. 
Trong phòng tắm của tôi vẫn còn nửa chai sữa tắm Laura Anne màu hồng. Dù đã hơn nửa năm trôi qua, nó vẫn nằm im ở đó, như thể tin rằng chủ nhân của nó sẽ tạt qua bất cứ lúc nào. Mỗi ngày tôi đều nhìn nó, không biết phải làm gì. Mỗi khi có ai đó hỏi tại sao tôi lại có chai sữa tắm nữ tính như vậy bên cạnh mấy loại khác, tôi chỉ cười. Tôi có dùng không? Thỉnh thoảng. Thỉnh thoảng, vào những ngày trời mưa hoặc quá nóng, khi tôi mở máy lạnh và đốt nến thơm, quyết định tối nay sẽ uống rượu, không hiểu sao tôi lại chọn loại sữa tắm đó. Một kiểu nghi thức không phải để chữa lành, mà là để đối mặt, chỉ vào những lúc ý thức sáng rõ nhất, rằng mùi hương này đã rời bỏ tôi mà đi. Loại sữa tắm thơm dai dẳng và xộc thẳng vào khứu giác, bám vào da thịt tôi đầy day dứt, bám vào cái bông tắm đến tận ngày hôm sau, để tôi thẫn thờ cả lúc… đánh răng. Mùi sữa tắm ngọt nhưng mát, làm tôi chếnh choáng chìm vào giấc ngủ rã rượi, chấp chới vùng cổ trắng ngần mà tôi từng hít hà. Mùi sữa tắm đưa tôi về lại những đêm lặng ngắm cái gáy nhỏ phập phồng hơi thở, vài sợi tóc mai lay động khẽ khàng. Bên kia là bình yên. 
Hồi lớp 6, lần đầu tôi say nắng một người hơn tôi nhiều tuổi. Người đó lướt qua trước mặt tôi đã được một đoạn, nhưng mùi hương thì vẫn làm tôi đông cứng vài chục phút sau. Tôi đoán đó chỉ là mùi nước xả vải bình thường. Nhưng nó đã ám ảnh tôi suốt vài năm sau đó. Tôi từng thử đi tìm mùi hương đó nhiều lần, nhưng không có hương nước xả vải nào khớp với mùi hương trong ký ức của tôi. Cũng như cái lần tôi nắm tay một người đi ngang trung tâm thương mại và thích thú với mùi nước hoa hương cỏ và rêu, tự nhủ sau này sẽ mua một chai nước hoa như vậy, nhưng mãi mãi không thể tìm thấy mùi hương nào giống như vậy nữa. 
Ta có thể nhắm mắt, bịt tai, nhưng khó mà nhịn thở. Ta không thể từ chối sự tấn công của một mùi hương. Kể cả khi đã khỏa lấp bằng vô vàn mùi hương khác, ta lại nhận ra mùi hương đó đến từ bên trong, không phải từ bên ngoài. Mùi hương có thể sống trong ký ức lâu đến thế nào? Nó có thể làm ta chết đứng hàng nghìn lần mỗi khi một phân tử nhỏ chạm nhẹ vào dây thần kinh khứu giác. Đúng, vấn đề của mùi hương là nó luôn thoáng qua. Nó không ồ ạt làm ta ngao ngán. Ngược lại, nó làm ta khát khao. Nó làm ta thấy thân quen nhưng cũng lại xa lạ, càng cố gắng nhớ lại càng hoài nghi trí nhớ của mình. Đôi khi nó làm xáo động ký ức, làm ta tự hỏi liệu ký ức này có thật hay không, có sai lệch hay không. Nó không hữu hình nhưng lại hiển hiện. Chạy theo mùi hương cũng giống như chạy theo cơn gió hay ánh mặt trời, ta không bao giờ chạm được nó. Vậy mà sao vẫn có những kẻ cố chấp theo đuổi mùi hương?
Liệu mùi hương có ký ức của riêng nó không? Nếu phần tử hương được chiết xuất từ một thành phần sống, như cánh hoa, chiếc lá hay thân thể của một loài động vật, nó có mang theo ký ức của cánh hoa, chiếc lá hay loài vật đó không? Có ánh mặt trời nào, cơn mưa nào, tầng đất nào vĩnh cửu lưu lại bên trong những nốt hương, để rồi hòa quyện với ánh mặt trời, cơn mưa, bầu không khí đọng trên da thịt của một người? Nốt hương đó có mang theo nụ hôn nào, bàn tay nào từng chạm vào không, khi còn là cành hoa, chiếc lá, loài vật hay khi đã là lớp sương mỏng trên thân thể con người. Ký ức hòa vào ký ức. Và hành trình đó lại tiếp tục tồn tại bên trong một ký ức khác, một đời sống khác, tạo nên một vùng đất thiêng không thể phôi phai trong suốt cuộc đời của một con người. Có lẽ, ta đâu chỉ mặc một mùi hương. Ta mặc một phần ký ức và trăm ngàn hạnh ngộ đã từng đi qua đời mình, những gì đã từng là ta, vẫn là ta và sẽ mãi mãi là ta.
Tác giả: Đoàn Trúc

Ý KIẾN độc giả

Đóng góp ý kiến

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *